Mỗi lần nhắc về Mộc Châu chúng ta lại nhớ đến những hình ảnh “cô gái” ngây thơ, trong sáng với những gam màu tinh khiết. Một vùng đất đầy nắng và gió để bạn tha hồ thả hồn mình vào thiên nhiên trong ngần mà thiên nhiên đã ban tặng cho vùng đất này nhờ vào nét khí hậu ôn hòa quanh năm. Mộc Châu đã lưu lại không ít những dấu chân du khách, từ những dân phượt nhà nghề đỉnh cao cho đến khách tham quan du lịch. Vậy bạn đã biết những nét quyến rũ làm xao xuyến lòng người của Mộc Châu là gì chưa? Cùng makoser tìm hiểu nhé!
Thành phố xô bồ, náo nhiệt và “muôn mặt người”, cảm giác thở thôi cũng thấy mệt òa vào tâm trí tôi. Tôi như một kẻ cô độc xông pha giữa lòng thành phố. Thế rồi giấc mơ về “một ngày nào đó” được “kệ đời” cũng thành, tôi nghỉ việc, chạy xe cùng cậu lên Mộc Châu 2 ngày.
Người ta hay nhắc chữ duyên, duyên tình anh tình em, duyên đôi lứa xứng đôi,… hay duyên người và đất. Mộc Châu và tôi chắc hẳn cũng là một mối nhân duyên. Hơn 200 km và 6 tiếng chạy xe, chúng tôi đặt chân lên mảnh đất “Lộng gió tươi lành giữa thảo nguyên” ấy!
Đèo Đá Trắng – đi tìm giấc mơ về một miền tuyết trắng
Đèo Đá Trắng nằm ở tuyến quốc lộ 6 nối giữa Tân Lạc và Mai Châu, Hòa Bình. Không hùng vĩ như đèo Ô Quý Hồ (Lào Cai), không hiểm trở, cheo leo như đèo Mã Pí Lèng (Hà Giang), đèo Đá Trắng có những khúc cua uốn lượn và màu trắng như tuyết của núi đá đôi. “Chắp mộng” về một miền tuyết trắng của chúng tôi đã thành ở “ngọn đồi Bắc Âu” này!
Núi xanh ẩn hiện trong mây, thấp thoáng sau núi đá vôi trắng. Căn nhà xây bằng gạch bê tông trắng nhìn xa như phủ một lớp tuyết trắng muốt. Phía dưới thung lũng là thửa đất nâu xen lẫn xanh. Cây chỏng chơ, cây xanh lá. Chiếc xe bé tẹo chạy trên con đường mòn, con người mới bé nhỏ trước thiên nhiên làm sao!
Những “thớ cảm xúc” dọc đường tới Mộc Châu
Con dốc cắt ngang đường chính đưa chúng tôi vào một bản nhỏ, nơi có mảnh vườn rực rỡ sắc cải vàng, cải trắng. Chiếc đu ván để ngồi bằng gỗ, dây đu bằng vải màu đỏ chót, từng nhịp kéo đu như đưa tôi trở về tuổi thơ. Ong vo ve lấy mật ngọt, bướm chao cánh làm đẹp cho đời. Chúng tôi lạc giữa vườn cải hay giữa miền cổ tích xa xôi?
Vài cây đào hoa nở cuối mùa, thưa và sắc hồng nhạt. Có hàng đào được trồng bên tường đá, có cây đào hoa tàn, chỉ còn sót lại một bông hoa nhỏ cho tôi liên tưởng tới “Chiếc lá cuối cùng” của O’Henri trong tác phẩm cùng tên của ông. Mùa xuân đang khẽ rời đi để nhường chỗ cho một mùa hạ tràn trề nhựa sống.
Ai cũng cần một góc an nhiên thế này: Ở Bơ’s house
Tọa lạc ở địa chỉ xóm 2 Tiểu khu Cơ Quan, thị trấn Nông Trường Mộc Châu, Bơ’s House là một góc an nhiên mà ấm áp tới lạ! Phòng ở sạch sẽ, chăn gối thơm mùi nước xả vải. Bạn nhân viên và anh chủ thân thiện, nhiệt tình chỉ cho chúng tôi địa chỉ ngắm hoàng hôn, bình minh đẹp nhất Mộc Châu.
Đồi chè nói hộ lời yêu
Ngoài những mùa hoa, Mộc Châu còn “hớp hồn” du khách bởi đồi chè xanh mướt, trải dài tít tắp, uốn lượn trên các nương đồi. Chè được trồng nhiều tại thị trấn nông trường nơi này thành từng luống. Những luống chè vươn mình trong nắng mang đến cảm giác thanh bình, dễ chịu cho du khách.
Thêm nữa, hình ảnh nương chè xanh mướt còn là hậu cảnh tuyệt vời trong bức hình cưới của các đôi uyên ương
Nổi tiếng nhất vẫn là đồi chè trái tim, chữ S, vòng cung… trên đường đến Ngũ Động Bản Ôn. Thiên nhiên mang đến cho nơi đây đồi chè xanh bạt ngàn. Còn con người đã tạo hình tạo dáng cho chúng thêm thơ mộng, bắt mắt.
Ít ai biết, chủ đích tạo nên đồi chè hình trái tim – biểu tượng quyến rũ của Mộc Châu không phải dành cho du khách
Ban đầu, đây là ý tưởng của một ông chủ chè trên vùng này để bày tỏ tình yêu với vợ. Ngày nay, đồi chè trái tim cũng như những đồi chè được tạo hình độc đáo khác còn là điểm “check-in” ưa thích của khách du lịch, giới trẻ.
Tỉnh giấc trước bình minh Mộc Châu
5:30 sáng, chúng tôi lọ mọ dò đường lên đồi chè để “săn” bình minh. Tỉnh giấc trước bình mình, đó là cái lạnh khiến hai đứa co ro. Thu mình trong tấm áo mỏng, là khoảng trời chập choạng sáng. Là không gian yên ắng thi thoảng vang lên tiếng gà gáy.
Tỉnh giấc trước bình mình, chúng tôi chọn cho mình một chỗ ngồi lí tưởng đợi mặt trời lên. Một bể bê tông bỏ trống nằm tít sâu trong đồi chè. Từ từ, những tia sáng đầu tiên của ngày xuất hiện sau rặng núi phía xa. Cảnh vật mờ ảo trong làn sương sớm.
“Đẹp quá mày ạ, không uổng công hai đứa dậy từ sớm”, tôi quay sang nói với cậu ấy. Không khí trong lành, thuần khiết vô cùng. Mặt trời ló rạng, chào buổi sáng Mộc Châu! Cảnh vật như tràn trề nhựa sống khi ngày mới bắt đầu.
Cuộc kiếm tìm giữa đồi chè Mộc Châu
Chúng tôi đi tìm những cây mận còn sót lại những bông hoa trắng muốt đang “tắm” mình dưới nắng. Nắng xuyên qua tán cây, nắng ‘tràn” vào lòng tôi, dịu dàng đến vô cùng.
Trên đây là một chút kinh nghiệm đi Mộc Châu tôi muốn chia sẻ cùng các bạn. Ngày ở Mộc Châu của chúng tôi trôi qua nhẹ nhàng, bình yên như vậy! Tuổi trẻ mà, không đi bây giờ thì đợi đến bao giờ